| Chào mừng Quí Khách đã đến với Anh Ngữ Cho Người ViệtTiểu Luận - Essay #1 | Trang Chủ |
The Journey is Worth More than the Message
Several pebbles massage the soles of my feet as grains of sand nestle in between my toes. As the sun begins to settle into the ground, the ocean urgently laps at my toes, begging for the release of the glass soda bottle still clutched in my hands. The now unfurled slip of paper in the bottle allows the four words scribbled across it to become partially visible. While the orange haze that previously tinted the world fades to black, the bottle, released from my grasp, soars through the stars, waiting to be cradled by the waves and directed by the current.
As the bottle voyages farther into the unknown, I head back home, to wait to face my own unknown future. For months the bottle traverses the never ending waves and eloquently conquers every storm Mother Nature throws at it, all while keeping four words dry. The weeks pass by on land as tests, quizzes, homework and activities invade the hours in my day. As winter approaches, blocks of ice bombard the bottle, but the five syllables continue to remain unharmed. Looking out my window, I pause for a moment remembering the bottle, hoping and believing in its success, only to be interrupted by the seemingly endless papers to write and problems to solve. Waves begin to combine creating temporary skyscrapers as the bottle’s odds of surviving plummet, but still it carries on. Stress and the fear of failure invade my mind, but still I carry on. The shore finally becomes visible as the world begins to warm yet again. The long awaited sun greets the bottle as it finally connects with solid ground, nestling in the sand.
As seasons change once again, the bottle drifts back into my mind. Doubt begins to envelope me that my message has not been received, disheartening me. For sometimes the simple words of “I believe in you” are exactly what someone needs to hear. When those around me believed in me through every hard test, every tough cross country race, and any time the possible seemed impossible, it was enough to help me persevere and succeed. With all these thoughts racing through my head, I traveled to the exact beach where I threw my bottle out to sea a year before.
While strolling and reminiscing, a foreign object intercepted my path causing me to not only smell but taste the ocean too. Recovering, I planned to give whatever so kindly tripped me a piece of my mind until; the bottle I’d sent out a year ago entered my line of sight. Gingerly, I unscrewed the bottle and slowly unrolled the now yellowed paper. There the words “I believe in you” still remained in stark contrast to the paper. Stuffing the paper in my pocket, I now knew that even though I enjoy other’s belief in me, what really matters and makes me successful and dedicated is the belief I hold in myself.
Cuộc hành trình có giá trị hơn là tin nhắn
OGXT Phỏng địch
Một vài viên sỏi xoa bóp lòng bàn chân trong khi những hạt cát nép mình ở giữa các ngón chân tôi. Khi mặt trời bắt đầu chìm vào lòng đất, đại dương hấp tấp táp liếm những ngón chân của tôi, van xin tôi buông rơi cái chai soda vẫn còn nắm chặt trong tay. Miếng giấy nhỏ bây giờ trong cái chai giương ra bốn chữ viết nguệch ngoạc vội vàng ngang nó. Vào lúc sương mờ phủ màu da cam đã chìm dần vào thế giới của bóng tối, cái chai, thoát khỏi tay tôi, bay vút lên cao xuyên qua các vì sao lấp lánh, chờ đợi để được nâng niu bởi những cơn sóng và được cuốn theo dòng nước.
Trong lúc cái chai thủy hành xa hơn vào nơi vô định, tôi quay trở lại nhà, để chờ đợi để đối mặt với tương lai chưa biết của chính mình. Trong nhiều tháng, cái chai trôi đi theo sóng gió không ngừng và hùng hồn chống chọi chinh phục tất cả những bão bùng do bà mẹ thiên nhiên ném hết vào nó, trong khi bốn chữ viết nguệch ngoạc vẫn khô ráo nằm yên trong cái chai. Những tuần trôi qua trên đất liền khi các trắc nghiệm, những kiểm tra, các bài tập ở nhà và những hoạt động xâm chiếm hết cả thời gian trong ngày của tôi. Khi mùa đông kéo đến, các khối băng tấn công tới tấp vào cái chai, nhưng # năm âm tiết ấy tiếp tục vẫn không hề hấn gì. Nhìn ra cửa sổ, tôi tạm dừng một lúc thả hồn theo cái chai, hy vọng và tin tưởng vào sự thành công của nó, chỉ có sự gián đoạn bởi chữ nghĩa tưởng chừng như vô tận của giấy mực. Sóng bắt đầu cao vút như những cao ốc chọc trời số mạng sống sót của cái chai cũng lao thẳng xuống, nhưng nó vẫn hiện hữu vẫn tiếp tục cuốn theo. Căng thẳng và sợ hãi thất bại xâm chiếm tâm trí của tôi, nhưng tôi vẫn thực hiện. Bến bờ cuối cùng rồi cũng được nhìn thấy khi địa cầu bắt đầu ấm lại. Bao nhiêu ngày dài ánh mặt trời mong đợi lại chào đón cái chai vào lúc nó gắn liền với đất như chim non rút mình trong tổ ấm của cát.
Lại một mùa nữa, cái chai trôi trở lại tâm trí của tôi. Nghi vấn bắt đầu bao phủ lấy tôi rằng thông điệp của tôi không có người nhận được, làm tôi nản lòng, làm tôi nhụt chí. Trong một thời gian lời nói đơn giản “I believe in you” chính là điều mà người nào đó cần phải nghe. Khi những người xung quanh đặt niềm tin nơi tôi qua sự kiểm điểm, trắc nghiệm khó khăn, cuộc chạy đua xuyên đất nước mỗi ngày mỗi khó, và bất cứ lúc nào cái gì mình nghĩ là có thể thì dường như lại không, vậy là cũng đủ để giúp tôi kiên trì và thành công. Với tất cả những suy nghĩ nhau đua qua đầu tôi, tôi đã quay lại đúng nơi mà tôi đã ném cái chai vào biển một năm trước đây.
Trong khi đi dạo và hồi tưởng lại, thì một vật gì đó đã chận đường tôi, làm tôi không những chỉ ngửi thấy mùi nước biển mà đến cả hương vị của đại dương. Hồi tâm, đang dự tính sẽ mắng cho bất cứ cái gì đó đã tốt bụng làm tôi vấp cho đến khi; cái chai, tôi đã gửi đi một năm trước đây nằm ngay trong| tầm mắt của tôi. Thận trọng, tôi mở nút chai và từ từ trải miếng giấy nay đã vàng. Có dòng chữ "# I believe in you" vẫn còn nguyên vẹn nổi bật so với màu giấy. Nhồi giấy trong túi, bây giờ tôi biết rằng mặc dù tôi được hưởng niềm tin khác trong tôi, những gì thực sự quan trọng và làm cho tôi thành công và tận tâm là niềm tin tôi có trong bản thân mình.
# Năm âm tiết ấy = "I believe in you"
► Tiểu Luận Tiếp Theo - Essay #2
Thảo luận, ý kiến hay thắc mắc
Cập nhập lần cuối cùng lúc 8:30h ngày 14 tháng 1 2013
Phạm Công Hiển
No comments:
Post a Comment